Thứ Tư, 29 tháng 3, 2017

Tả hình dáng, tính tình( thầy cô giáo) của em lớp 6

Tả hình dáng, tính tình( thầy cô giáo) của em lớp 6
Đề bài: tả hình dáng và tính tình một cô giáo (thầy giáo) đã dạy em trong những năm học trước mà em đáng nhớ nhớ nhất.
Hướng dẫn lập dàn ý
1. Mở bài
– Trao đổi với bạn về ngày mai đi học.
+ Tìm được bạn cùng đến trường vào lớp một.
– Tưởng tượng cô giáo giống mẹ mình.
2. Thân bài.
– Hình dáng cô được nhìn qua lưng mẹ.
+ Cô mảnh khảnh, nhanh nhẹn.
+ Da trắng hồng.
+ Ăn mặc giản dị.
+ Đôi mắt ấm áp và nụ cười trìu mến thân mật, vỗ về.
– Hành động:
+ Cô sắp xếp chỗ ngồi.
+ Cô tiến hành các trò chơi cho tụi em.
+ Chúng tôi tập hát và múa theo cô.
+ Cô bày cho chúng tôi viết từng nét chữ.
+ Yêu thương và chăm sóc mọi bạn ở lớp.
3. Kết luận
– Chúng tôi đều đã hiểu cô, gắn bó với cô nhưng phải xa cô để lên học lớp trên.
– Chúng tôi không quên được người mẹ hiền đó
. Bài làm
Đang ngồi chơi bán tiệm với thằng Hùng chợt nó hỏi tôi:
– My ơi, chừng nào My đi học? Chợt giật mình nhớ đến chuyện hôm qua mẹ bảo là sáng mai tôi sẽ bắt đầu đi học. Tôi trả lời: – Ngày mai, còn Hùng có đi không? Như tìm được bạn đồng hành, nó mừng rỡ kêu lên: – Hay quá, ngày mai nhớ đợi Hùng đi nha, nhớ nha. Và thế là từ đó trở đi tôi và nó vừa chơi vừa bàn luận về cô giáo chưa biết mặt của tôi. Nó thì nói rằng cô giáo ấy sẽ giống mẹ nó, còn tôi thi quả quyết rằng sẽ giống mẹ tôi. Hai đứa cãi qua cãi lại và cuối cùng giận nhau. Đêm ấy tôi mong cho trời mau sáng. Thế mà đêm lại dài đằng đẳng. Nhưng cuối cùng thì trời cũng sáng. Mẹ tôi dẫn tôi đến trường. Môt tâm trạng vừa bỡ ngỡ vừa thân quen như xâm chiếm lấy tôi. Tự nhiên tôi nắm tay mẹ chặt hơn và bước chân như líu ríu. Vào trường mẹ dắt tôi đến trước cửa một phòng học. Phía trong có nhiều đứa như tôi đang giỡn nhưng cũng không thiếu những đứa cặp mắt còn đỏ hoe và ngồi thật là thiếu não. Lần đầu tiên đi học mà. Bây giờ thì tôi đá nhìn thấy đươc cô giáo của mình. Nhưng tôi không dám đứng ra một cách đường đường chính chính mà núp sau lưng mẹ. toi ló đầu ra quan sát. Điều đầu tiên tôi thấy thất vọng là cô chẳng giống mẹ tôi mà cũng chẳng giống mẹ thằng Hùng. Cô nhỏ hơn mẹ tôi nhiều, trạc chừng vào khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi gì đó. Dắng người mảnh khảnh, bước đi khoan thai nhưng cũng không thiếu phần nhanh nhẹn. Cô đến chỗ tôi và mẹ, gật đầu chào mẹ tôi và nở nụ cười thật tươi. Tôi lấy làm lạ sao ở miền quê đầy nắng và gió chướng này mà da cô trắng hồng. Sau này tôi mới biết đây là quê ngoại cô, lúc trước cô học ở thành phố, sau khi ra trường cô xin chuyển về để ở gần ngoại. Cô mặc chiếc áo dài xanh óng ánh mấy bppng hoa lan thêu trên ngực trồng đẹp như một cô tiên. Mái tóc đen huyền bao lấy khuôn mặt bầu bĩnh rất dễ nhìn. Chiếc miệng nhỏ xinh xinh và đôi môi đỏ thắm lúc nào cũng nở nụ cười càng tôn thêm ở cô một vẻ đẹp đầy duvên dáng và hồn nhiên. Sau khi mẹ tôi trình bày việc đi học của tôi, cô nhìn tôi cười trìu mến. Lúc này tôi mới để ý thấy hàm răng trắng ngần của cô. Nó không đẹp lắm nhưng rất có duyên và gây ấn tượng nhất cho tôi là một chiếc răng khểnh ở bên phải. Có lẽ nhờ nó mà nụ cười của cô tạo nên một vẻ đẹp rất riêng, tạo một tình cảm thân mật cho người đối diện. Đặc biệt là đôi mắt đen láy hơi xếch lên dưới hàng mi cong vút. Đôi chân mày đen và rậm rất con trai làm cho cô có một cái gì đó bướng bỉnh. Nhưng lạ là cái nhìn của đôi mắt ấy thật ấm áp. Chiếc mũi dọc dừa còn lấm tấm những giọt mồ hôi. Cô nắm tay tôi dắt vào lớp và dặt tôi ngồi giữa hai cô bé nọ. Cô giới thiệu cô tên là Phương Thanh. Một cái tên thật dễ thương. Những buổi học đến với tôi thật là hạnh phúc. Chúng tôi được chơi đủ thứ trò chơi thật vui. Không khí lớp luôn sôi động trong tiếng cười trong trẻo của cồ hòa lẫn với tiếng cười hồn nhiên khằng khặc của chúng tôi. Từng lời dạy bảo ân cần dịu dàng của cô đã biến chúng tôi thành những đứa bé con ngoan hơn, dễ thương hơn. Cô dạy chúng tôi tập hát và múa. Những lúc ấy thì đứa nào cũng giành đứng gần và nắm tay cô. Và có lẽ không bao giờ tôi quên hình ảnh cô lau từng bàn tay nhỏ nhắn dính bùn của chúng tôi, sửa từng cách viết, cách ngồi của chúng tôi. Có một kỉ niệm mà tôi không thể nào quên. Hôm ấy đi học về, vì cô ở gần nhà tôi nên chúng tôi đi chung đường, gặp phải mưa lớn mà tôi thì lại quên đem áo mưa. Cô đã lấy áo mưa của mình choàng cho tôi và dắt tôi đi trên con đường trơn trợt, vất vả lắm tôi mới về đến nhà. Đến lúc này tôi mới để ý thấy môi cô tái lại, bàn tay tôi nắm tay cô đã lạnh ngắt tự bao giờ mà tôi không hay. Bộ đồ cô mặc ướt sũng nước mưa và vải như dính chặt vào da. Tôi lo lắng và hỏi cô có sao không. Cô không nói về mình mà lại nói: “Không biết bây giờ các bạn em đã về đến nhà chưa? Mưa lớn quá, cô rất lo cho Sơn vì nhà của em ấy xa lắm”. Tôi thấy thương cô quá, muốn ôm cô thật chặt bằng bàn tay nhỏ bé của mình. Nhưng nhớ tới Sơn, thằng bạn mà tôi chẳng thích vì hay chọc tôi. Tôi cảm thấy tưng tức làm sao ấy. Nó cũng được cô lo lắng như tôi, mà cả lớp nữa chứ, sao cô thương chi nhiều quá vậy? Như đoán được tâm trạng của tôi cô ôn tồn nói: – My à! Cô muốn tất cả các em đều yêu thương nhau và được hưởng sự công bằng. “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương’’. Lời nói ấy làm tôi bừng tỉnh và cảm thấy thật xấu hổ. Tôi lí nhí: Cô ơi, em đã hiểu, hãy tha lỗi cho em”. Cô nhìn tôi cười trìu mến và bảo tôi vào nhà, cô về. Nhìn dáng người nhỏ nhắn bước đi trong buổi chập choạng raưa bay lòng tỏi chợt dâng lẽn một niềm vui lần xót xa. Tôi vui vì có một người cô tận tụy hi sinh cho học trò. Nhưng lại xót xa vì biết đâu rằng tất cả chúng tôi đều hiểu cô và sau này khi đã đi xa sẽ nhớ về hình ảnh của cô giáo đầu tiên ấy, người mẹ thứ hai đã cho chúng tôi những tình cảm đáy trân trọng và ấm áp.

Thứ Bảy, 4 tháng 3, 2017

Suy nghĩ của bạn về câu nói: “ Sống cuộc đời mình Steve Jobs”

Suy nghĩ của bạn về câu nói: “ Sống cuộc đời mình Steve Jobs” đây là bài viết của Hoàng Phú An ( lớp 9B Trường THCS l‎ý  Nhật Quang Đô Lương, Nghệ An)trong cuộc thi bài văn hay do báo mực tím tổ chức

ĐÊ BÀI:
Nêu suy nghĩ của bạn về câu nói: “ Sống cuộc đời mình theo mong muốn của người khác là những lãng phí cuộc đời bạn” – Steve Jobs
BÀI LÀM
Có khi nào bạn rụt rè đi qua chỗ đám đông chỉ vì những ám nhìn xung quanh đều người không thân thuộc. Có lúc nào bạn muốn khám phá một miền đất mới lạ mà không giám đi vì với người ta, đó là một ‎ tưởng rất đỗi tầm thường, không tạo nên một sự khách biệt. Tự do, niềm vui sẽ khởi phát từ đâu nếu đôi chân ta không đoái hoài gì đến lời gọi của trái tim. Hạnh phúc ở đâu nếu ta cứ là tâm điểm cho vòng tròn cuộc đời dịch chuyển, giữa dòng người hối hả, không gian sống tấp nập, nếu bản thân ta biết dung hòa giai âm cuộc đời và ‎ thích, tiếng lòng mình thì tuyệt vời biết bao.
 Sống cuộc đời của mình chính là xác định mục tiêu, khao khát của bản thân về cả hành động lẫn tư tưởng trong hiện tại và tương lai. Từ việc xác định hướng đi, con người sẽ tìm con đường, nỗ lực để đạt điều khát khao. “ Cuộc đời” thực sự ấy phải thực xuất phát từ khát khao thật sự nhất chứ không do ai góp ‎ kiến, dánh giá.Ý tưởng về việc trong tương lai sẽ làm nghề gì, thích gì, … đã có thể nảy sinh tứ những đứa trẻ còn ngồi dưới trường mầm non. Lớn lên những ‎ý tưởng đó sẽ hiện thực hóa. “ sống cuộc đời theo mong muốn của người khác” là sống theo áp đặt, mong muốn của người khác ảnh hưởng tới phần lớn mà không có chứng kiến của bản thân. Người khác nói gì , thích gì, …thì ta cũng làm theo không biết hậu quả hay ý nghĩa của việc làm đó sẽ ra sao. Đôi khi, nhiều người có xu hướng chung nào đó thì ta cũng làm theo những tán thưởng, hoan nghênh nhiệt tình. Có khi ta thích việc làm này, việc kia nhưng sợ sự soi xét, đánh giá,lời chê bai, chỉ trách. Câu nói của Steve Jobn đã khẳng định tầm quan trọng thái độ “ sống thật với bản thân mình” trong cuộc sống.
Sống thật với bản thân mình là điều rất quan trọng. Đường đời là một trang sách dài chứa bao điều thú vị nhưng khi ta mượn đôi mắt khác để khám phá cuốn sách ấy thì nó giảm đi bao nhiêu phần thú vị. Mỗi người trong cuộc đời đều có một sở thích, đam mê, cách sống riêng nên không ai giống ai. Mỗi chúng ta là một cá thể riêng biệt về tâm hồn và cá tính. Như vậy, ta phải xác định được ta thích gì, muốn gì, ta sinh ra vì ai, làm việc cho ai thì sống có ‎ nghĩa và hiệu quả. Khi bị bắt ép làm một việc gì đó mà ta không thích, hay theo một xu hướng , trào lưu chung, ta lại càng tự ti về sự yếu kém của bản thân mình hơn. Lúc ta sống thì theo sở trường của mình, không những ta có them những niềm vui, động lực sống mà còn có them những người bạn thân thiết, tạo nên nhiều mỗi quan hệ tốt đẹp. Sống thật với bản thân mình để không lãng phí thời gian và tuổi trẻ. Sống thật để mọi người nhìn nhận ra giá tri thật của ta. Chỉ sống thật, ta mới nhiệt tình cống hiến, say mê, tận tụy với những thứ mà mình đang làm và nuôi ‎chí để tiến tới con đường tương lai.Nếu sống theo sự chỉ dẫn của người khác, chẳng khác nào ta hèn yếu, nhát gan, không có bản lĩnh. Những thanhg công, quả ngọt chẳng phải do ta tự tạo nên thì chẳng thể nào mãn nguyện tròn đầy. Một khi ta buông lơi điểm tựa, ta sẽ dễ dàng vấp ngã nếu nếu không tự biết chấp nhập chững đi ngay từ đầu. Sông theo ‎ người ta, dần dần, ta sẽ đánh mất ta, và chính ta không thể hiểu nổi bản thân mình, ta sẽ bị hòa trộn với dòng người khác, không có điểm nào khác biệt hay nổi bật. Sống mà luôn chú ‎Ýđến thái độ của người khác đối với mình, đón chờ sự hoan nghênh, khen ngợi thì thật gò bó. Ta đâu biết rằng giữa vô số những lời khen ấy, đâu là lời khen thật hòng giúp người ta tiến bước tiếp đến thành công, đâu là lơi khen mải mai, giễu cợt để ta dừng lại một chỗ, thỏa mãn với bản thân. Sông theo ‎muốn của người khác chính là ta đang giả dối, giả tạo và lừa gạt chính mình. Nếu tất cả mọi người theo một trao lưu chung, sở thích chung thì tập thể, xã hội này chỉ có một mảng màu tẻ nhạt, đơn điệu, không phong phú.
Sống  thật với bản thân mình nhưng không coa nghĩa bạn sống theo kiểu lập dị, khác người,không tuân theo một quy tắc, kỉ luật, luận lí xã hội. Sống thật không có nghĩa là bạn sống thờ ơ, vô cảm, bỏ bên tai những lời khuyên, lời nhắn nhủ từ người tốt bụng, người có trách nhiệm với chính mình như thấy cô, gia đình, bạn bè thân thiết. Có người bạn lại nói: “sống thật với chính mình, không lắng nghe, quan tâm đến người khác thì cơ hội thăng tiến, mỗi quan hệ không rộng mở, khiến mình thiệt hơn người khác” . Sông thật với chính mình làm sao đó vừa tạo được cảm giác thanh thản, vui vẻ, hạnh phúc tự trong lòng mình, vừa tạo tạo ra được sự hài long của người khác là ổn rồi.
Trên đời, có những người muốn tiêu hao năng lượng, sức sang tạo của bạn bằng cách dung lời nói, tác động vào ‎y nghĩ, tư tưởng để đánh bại bạn nhưng cũng có người tiếp them năng lượng, ủng hộ bạn. Vì vậy, tùy từng tình huống cụ thể mà ta cần nhìn nhận đâu là cách sống nên theo hay không theo, tin tuyệt đối hay không tin. Đừng cố gắng lấy lòng tin ở người khác mà chính ta phải tạo lòng tin, sự ngưỡng mộ ở họ bằng cách tạo ra thành quả, giá trị thật ở chính hai bàn tay và tư duy trí tuệ. Chính bản thân là một sự khác biệt nên đừng để ai dễ dàng thay đổi bản chất của bạn. Tương lai hạnh phúc, thành công luôn là cánh cửa bí ẩn, không có chìa khóa thật sự nên chỉ cần bạn nỗ lực hết mình , dung cảm tiến bước về phía trước. Trên đường đời, ta phải học cách tích lũy kinh nghiệm học ở mỗi người một chút ít và dựa vào chính mình để thành công. Khi cuộc sống của bạn phải lựa chọn, phải chọn thứ bạn muốn có, nơi bạn muốn đến và điều quan trọng là bạn phải tin vào khả năng và suy nghĩ chính mình. Bỏ đi khát vọng về sự hoàn mỹ, toàn diện, bắt đầu song thực chất của mình là một lựa chọn rất y nghĩa. Hãy để sở thích của mình được tự do phát triển vì sở thích và  quyết định sự ước mơ, ước mơ quyết định hành động, hành động quyết định vận mệnh, con người bạn.
Tuổi trẻ đến rồi đi nhanh như một cơn mưa rào mùa hạ.Dưới cơn mưa ấy,tôi muốn thỏa thuê đón lấy dòng nước mát lành, quậy tung, nghịch phá như một đưa con nít thật sự. Tôi muốn thu mình vào tất cả những cái ngây ngô thời ấu thơ vì đó thật sự là tôi. Hôm nay và cả mai sau nữa, ngồi bên khung cựa sổ, tôi sẽ chọn những âm thanh đáng quí, đáng trân trọng nhất của vang động dữ tợn ngoài kia rồi quyện chúng vào lòng, để tìm ra hướng đi cho mình. Hướng đi ấy dẫn tới đâu chưa thể biết trước nhưng tôi biết, tôi được song an nhiên và hạnh phúc theo cách của mình. “ Thời gian bạn có hạn, vì thế đừng lãng phí  nó vào việc sống một cuộc sống của người khác .Đừng mắc kẹt bởi những giáo điều- mà đó là sống với các kết quả suy nghĩ của người khác. Đừng để tiếng ồn của các y kiến người khác nhấn chìm tiếng nói trong bạn. Và quan trọng hơn hết, hãy có can đảm để đi theo trái tim mình và trực giác của mình. Tất cả mọi thứ khác đều là thứ yếu”
    Hoàng Phú An
( lớp 9B Trường THCS l‎ý  Nhật Quang Đô Lương, Nghệ An)

Ý kiến của bạn về câu nói ( Tony Gaskins) về xây dựng ước mơ

Ý kiến của bạn về câu nói ( Tony Gaskins) vệ tự xây dựng ước mơ cho mình đây là bài viết Huỳnh Gia Phú (Lớp 9A Trường THCS Trần Quốc Tuấn,Q7, TPHCM) trên cuộc thi bài văn hay do báo Mực Tím và công ty sách Việt tổ chức
ĐỀ BÀI: “ Nếu bạn không tự xây dựng ước mơ của mình thì người khác sẽ thuê bạn xây dựng ước mơ của họ” ( Tony Gaskins) Trình bày của anh/ chị về y kiến trên.
BÀI LÀM
Con người như một loài hoa. Những loài hoa ấy từ lúc nhũ mầm cho đến khi lớn lên đều phải trải qua những thời kỳ  khó khan đối mặt với thiên nhiên đất trời để thỏa ước mơ của mình  là tỏa hương sắc làm đẹp cho đời. Nhưng con người khác loài hoa ở chỗ là ước mơ của chúng ta không chỉ đơn giản như thế. Mỗi người đều có một ước mơ khác nhau. Quan trọng chúng có giám thực hiện và sống cùng ước mơ hay không, hoặc cứ mặc kệ để người khác đang từng ngày biến đổi của họ thành sự thật. Điều đó làm tôi nhớ đến câu nói “ Nếu không tự xây dựng ước mơ của mình thì người khác sẽ thuê bạn xây dựng ước mơ của họ” ( Tony Gakins) .Vây, bạn đang tự xây dựng ước mơ  của mình hay tự xây dựng cho người khác?
Ước mơ– đó là những hoài bảo khát vọng mà mỗi con người luôn nung nấu trong lòng để đạt được. Chúng ta là ai mà không có ước mơ, nhưng liệu mấy ai có thể nuôi dưỡng và thực hiện nó? .ước mơ phải đi đôi với y chí và nghị lực, phải do chính bạn xây dựng thì mới ‎ nghĩa. Nếu bạn cứ ngồi đó ước mơ cho cuộc sống thì  người khác thì người khác sẽ thuê bạn xây dựng ước mơ cho họ, tức là bạn sẽ sống trên đam mê và hoài bão của người khác và giúp người khác biến ước mơ của mình thành sự thật. Như vây cây nói là đề cao tự hành động của con người trong việc biến ước mơ của bản thân thành thực tế.
Tải sao bạn phải tự xây dựng ướccho bản thân? Vì ước mơ đó là ước mơ của chính bạn, nó là chính khát vọng mà bạn muốn vươn tới. Không phải bạn thì không một ai khác có thể xây dựng nó. Không phải bạn thì không một ai có thể sống dựa vào mà không phấn đấu. ước mơ không phải gì sẵn có, cũng không phải là những gì không thể có,mà đó chỉ là một con đường chưa có lối ra và chính bạn sẽ tìm lối ra cho con đường đó. Vậy nên, thành công sẽ đến với những người thực sự dung cảm. Bạn hãy dám nghĩ dám làm chạy theo những viễn cảnh xa xôi mà bạn tưởng tượng và tự tay xây dựng ước mơ của mình, vì nó chính là cái mục đích, sự thành công cuối cùng mà bạn hướng tới. Bạn  ước mơ làm bác sỹ, kỹ sư? Tất cả đều có thể thực hiện được chỉ cần bạn có niềm tin và hành động ngay trong hôm nay với những kế hoạch cụ thể.
Ước mơ làm  con người ta lớn lên, rắn rỏi hơn nhưng vẫn còn đó nhiều cn người chỉ dám ước mơ mà không dám thực hiện, không dám vượt qua chính mình để thấ nút dây an toàn của bản thân hay có người còn không có cả một ước mơ. Nếu bạn cứ ngồi đấy mà ước mơ cho cuộc sống, rồi chần chừ thì bạn sẽ đánh mất ước mơ của bản thân mãi mãi. Trong lúc bạn ngồi đây suy nghĩ lên mình nên làm hay không thì ngoài kia đã có những người chợp lấy ước mơ của bạn và lao động hang say để biến nó thành sự thật. Mỗi khi bạn lưỡng lự và từ bỏ, bạn sẽ chấp nhận trở thành nguwoif làm thuê cho ước mơ của kẻ khác và khi họ thành công, bạn nhìn lại mình, bạn sẽ được gì? Hối tiếc hay giá như…? Thời gian không chờ đợi một ai, vậy nên hãy hành động khi còn có thể. Hãy tin rằng ta có thể xây dựng ước mơ của ta, nếu không thì người khác đã không thuê ta để giúp họ. Câu nói của Tony Gaskins là một lời khuyên rất ‎ nghĩa đánh thức những ai đang để ước mơ của mình trong kế hoạch dở dang hoặc đang từ bỏ nó,
Trong cuộc sông có rất nhiều ước mơ đẹp và có rất nhiều con người đã biến những ước mơ của mình thành sự thật . Như  Bill Gates chẳng hạn. Ông đã dám từ bỏ cánh cửa đại học và theo đuổi giấc mơ của mình, thiết lập hệ điều hành máy tính sự dụng nhiều nhất trên thế giới.
Tuy nhiên, ước mơ của mỗi người phải là ước mơ có ích cho đời thì đó mới là mục tiêu phấn đấu tốt là dành cho mỗi người. Chứ không phải là ước mơ bông lung, khác với thực tại để rồi làm bạn đặt niềm tin vào những việc làm xấu, đánh mất bản thân mình. Để có một ước mơ tốt đẹp và ‎ chí để thực hiện nó thì chính bạn phải biết đang làm gì , phải tin vào những gì mình đã lựa chọn, hơn hết là bạn không bao giờ cho phép mình từ bỏ vì ước mơ không bao giờ hết hạn, hãy hít thở sâu và làm lại lần nữa dù bạn có thất bại.
Có ai đó nói rằng độ tuổi đẹp nhất để phục vụ ước mơ là tuổi trẻ, đó là cái tuổi bạn có tất cả. Vậy đừng mơ cho cuộc sống mà hãy sống cho ước mơ,hãy thực hiện những dự định của mình trước khi tuổi trẻ đi qua. Tôi cũng đang độ tuổi thanh xuân đó , và tôi sẽ hành động để biến những ước mơ của mình thành sự thật, tôi sẽ không lãng phí thời gian vô ích và sẽ không đi làm thuê cho ước mơ của người khác. Vậy còn bạn thì sao? Bạn chấp nhận từ bỏ ước mơ để giúp kẻ khác hay hành động để sống với đam mê của chính mình?
 Huỳnh Gia Phú
(Lớp 9A Trường THCS Trần Quốc Tuấn,Q7, TPHCM)

Thứ Tư, 1 tháng 3, 2017

Tả cái cặp sách của em lớp 4

Tả cái cặp sách của em lớp 4 hay nhất mới các em đón đọc để hiểu thêm những dòng văn miêu tả độc đáo.
LẬP DÀN Ý
1(:MỞ BÀI – Ngày khai giảng ngày mai: không có cặp mới nên buồn        Tối ba                 – đi về mua cặp mới
2( :   THÂN BÀI: – Mùi thơm của da mới.h
–  Hình dáng: Gần giống hình hộp chữ nhật.
-Màu sắc: Có sự phân hợp nhiều màu
-Cấu tạo bên trong : Nhiều ngăn
3( :   KẾT LUẬN: – Nằm mơ thấy mình đến trường với chiếc cặp đẹp.
BÀI LÀM
Năm học mới đa gần kề, em nôn mong sao cho ngày khai giảng mau đến để em được học nhưng thầy cô giáo mới,những bạn bè mới. Nhưng đêm trước ngày khai giảng em rất buồn tủi.Khi lấy những cuốn tập, sách còn mùi thơm mùi giấy được bao bìa cẩn thận bỏ vào chiếc cặp cũ đa rách mép, da bị bong. Mẹ thấy em thức khuya liền bảo em lên giường ngủ để mai dự lễ khai giảng. Vừa chợp mắt thì nghe tiếng ba đi làm về, nói cười vui vẻ. Một lát sau ba vào phòng em đặt lên giường một chiếc cặp mới rồi nói “
  • “ Đây. Hôm nay ba vừa lãnh lương nên mua cho con một chiếc cặp”.
Em sung sướng reo lên:
  • “ Ôi ! Đẹp quá”.
Rồi em ôm chiếc cặp vào lòng mà lí nhí cảm ơm ba.Chiếc cặp như đã thân quen với em từ thủa nào. Từ trong long em tỏa ra một  mùi thơm ngai ngái, mùi thơm gia mới. Một lúc sau em mới có thời gian ngắm nghía người bạn thân của mình.
Cặp hình chữ nhật, nó lớn hơn hai quyển sách giáo khoa của em. Nó không phải là một cái hộp đều đặn mà mặt đáy của nó lớn để thon dần về phía trên. Men theo xung quanh cái cặp có một lằn xếp được may bằng chỉ cước đó là sự phân danh giữu các ngăn cặp của các ngăn trong cặp. Chiếc cặp có nhiều màu sắc hài hòa.Nắp đậy chiếc cặp, nó chiếm hơn phân nửa, kéo dài phía sau lưng chia chiếc cặp ra làm hai phần không bằng nhau bằng đường viền màu trắng . Đường viền ấy chạy từ trên cặp bao lấy bắt đầu từ một tấm da vàng chói mềm mại rẽ xuống chạy giữa hai bên màu xanh rêu và màu đỏ thắm rồi sau đó lại uốn lên cong cong dịu dàng bao lấy miếng gia màu xanh nõn chuối. Phần dưới của mặt cặp là miếng gia mỏng bằng màu trắng muốt. Giữa mặt cặp có in hình chú thỏ con đang cắp sách tới trường . Hai bên cặp là hai khóa mạ kền sang loáng lên dưới ánh đèn điện như hai con mắt, mỗi lúc mở ra mở vô nghe “ tách tách” thật vui tai. Phía sau cặp có hai quay đeo màu hồng đậm. Phía trong cặp có ba ngăn không đều nhau. Ngăn ngoài nó trễ xuống như chiếc túi của chú Đô re mon, nó ôm lấy bụng chiếc cặp. Hai ngăn còn lại được ngăn bằng hai tấm gia đen. Em đã muốn bỏ hết tập sách vở lớp bốn vào trong cặp như nó đang muốn mời chào them những sách vở khác. Ba em đề nghị hãy nên dung ngăn ngoài để viết, phấn thước….. Ngăn thứ hai để tập sách và ngăn thứ ba để áp mưa. Chiếc cặp không chỉ có vậy, trong lòng còn chứa bao nhiêu ô, nó tha hồ cho em sắp xếp. Mỗi khi em mở cặp ra, như mở một kho tang qúy giá, kho tang ấy là của riêng em….Thấy mải mê ngắm chiếc cặp mà trời khuya lắm rôi, sương đã rơi lộp độp trên mái nhà. Ba em dục em lên giường ngủ. Đêm đã yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng ri rả ngoài kia hay tiếng các bà mẹ ru con giật mình thức giấc đâu đây, em rón rẽn lại gần bàn học nơi mà em đã cất chiếc cặp cho em, ôm lấy nó lại giường mà thiếp đi lúc nào không biết. Em mơ thấy mình đến trường với chiếc cặp mới, đi giữa hàng phi lao rì rào trong gió. Lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Comments system

Disqus Shortname